Hãy chạy ngay đi! Đi đâu? Về nhà!

 Hãy chạy ngay đi! Đi đâu? Về nhà!

Càng về cuối năm, người ta lại càng muốn ôm cái tham vọng “giải quyết hết nợ nần công việc trong năm” để có thể đón năm mới thật an nhiên và nhiều may mắn. Những người trẻ mang trong mình đầy hoài bão lẫn trách nhiệm lại càng phải cố hết sức mà chạy đua với thời gian. Và giữa những bộn bề bận rộn, điện thoại từ nhà thỉnh thoảng lại reo lên, “Con đặt vé chưa? Ngày mấy con về?” Để rồi tôi bắt gặp chính mình vội vàng, ngắn gọn “28, 29 con mới về được, còn công việc nữa mẹ ơi.” Cúp điện thoại sau tiếng thở dài của mẹ, trong tâm trí bỗng tôi hiện lên câu nói “Đường xa nhất là đường về nhà”.

Câu nói đó trích từ một bài viết tôi đã đọc cách đây vài năm, cũng chính là lời nhắn gửi đầy trăn trở của tác giả. Mỗi khi thầm công nhận rằng câu nói đó rất đúng, là thêm một lần tôi lỡ hẹn về với gia đình, là thêm một lần giọng mẹ buồn khi nhắc tôi nhớ giữ gìn sức khỏe, là thêm một lần ba ôn tồn “Không sao đâu, dịp khác về cũng được”.

Nhưng biết bao nhiêu cái dịp khác mà tôi đã bỏ qua, đường về nhà lại thêm xa nhiều đoạn.

Câu nói ấy hiển hiện ngày càng nhiều, cũng có nghĩa tôi đang ngày càng lạc xa với “đường về nhà”.

Trên nấc thang phấn đấu đầy gian nan vất vả của tuổi trẻ, mọi bước đi đều được dẫn lối bằng rất nhiều khát vọng, ước mơ, đam mê, trách nhiệm, đôi khi là cả ganh đua, toan tính,… nhưng mấy ai biết giá đỡ bên dưới cho chúng ta chính là gia đình, hoặc mấy ai quan tâm đến điều đó? Chỉ khi rơi xuống từ ảo vọng, khi giật mình tỉnh mộng sau tất cả bon chen đời thường, giữa vòng tay đỡ đần êm ái của yêu thương, chúng ta mới nhận ra, đâu mới là đích đến quan trọng, đâu mới là nơi cần tận tâm vun đắp lối dẫn về. Nhưng đôi khi, tôi không mong điều này xảy ra với bất kỳ ai, nhưng đôi khi là quá trễ, khi bạn rơi xuống, không còn gia đình ở đó để đợi chờ bạn nữa.

Thế nên tôi chia sẻ bài viết này – của tác giả Kao Nguyên, bài viết đã ghi dấu câu nói đó trong tâm trí tôi như một lời nhắc nhở. Hi vọng mỗi khi bạn nghĩ “Đường xa nhất là đường về nhà”, bạn sẽ lại tiếp tục cuộc đua với thời gian bằng tất cả sức trẻ, nhưng không vì tiền bạc hay địa vị, không vì quyền lực hay bất kỳ điều gì khác, mà chỉ vì gia đình. “Bởi vì đó là con đường xa nhất! Nên phải hoàn thành thật nhanh để còn về nhà!” – hãy nghĩ như vậy, và hãy chạy hết sức bình sinh! Đi đâu? Về nhà!

——————————

ĐƯỜNG VỀ NHÀ

Mười tám tuổi, tôi khoác ba lô, giã từ mẹ về thành phố học đại học. Sau tất cả những dặn dò chi li cẩn thận, lúc tiễn tôi ở cuối con đê đầu làng mẹ bỗng dưng bảo tôi: “Đường về nhà là con đường xa nhất, con giai ạ! Mai sau con có đi khắp chân trời góc biển thì cũng chẳng có con đường nào xa hơn đường về nhà mình đâu.”

Tôi cười và không hiểu tại sao mẹ lại nói như thế với tôi. Trong lòng tôi chẳng bao giờ tin, đường về nhà lại là đường xa nhất. Từ Hà Nội về nhà tôi chưa đến 50 km. Mẹ sai rồi!

Những năm đầu tôi năng về nhà thăm cha mẹ người thân, và cũng để ngấm ngầm nói về mẹ, đường về nhà là đường gần nhất đấy.

Nhưng những lần về đó cứ thưa dần, thưa dần như những điều may mắn tốt đẹp hay hạnh phúc của đời một con người.

Tôi ra trường, ở lại Hà Nội, lăn xả vào đời, chiến đấu như một con ngựa dũng mãnh những mong tìm được một chỗ đứng trong cát bụi phồn hoa.

Đi qua quá nửa đời người, dấu chân phiêu lãng in mòn khắp nơi, năm châu bốn biển, tôi mới chợt nhận ra rằng, đường về nhà là con đường xa nhất. Mẹ hoàn toàn có lý!

Khi ấy tôi mới giật mình nhớ lại và suy nghĩ. Quê hương tôi bao người trùng trùng lớp lớp đã ra đi mà có thấy ai trở lại bao giờ. Không phải bởi quê hương tôi nghèo khó hay đời sống tinh thần từ túng như bao làng quê khác. Họ chỉ quay đầu khi mắt nhắm tay buông, thân xác hòa tan trong lòng đất mẹ.

Có hàng trăm ngàn vạn lý do chính đáng và không chính đáng để bước chân người ra đi không thể quay trở về được nữa, dù trong trái tim vẫn đau đáu một hình bóng quê nhà. Dù đường về quê chỉ là những con số toán học chẳng có nghĩa lý gì!

Ngay cả với tôi bây giờ, khi gối mỏi chân chồn, tan nát từng ước mơ, vẫn không thể (không muốn thì đúng hơn) trở về mái nhà xưa được nữa.

Bởi đường về nhà là con đường xa nhất trong những chuỗi hành trình vô tận miên man của một đời người ngắn ngủi mà lắm gian nan!

TLC.

IUH News

Bài liên quan

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *