[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng – Phần 2

 [Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng – Phần 2

Kết thúc đêm diễn, Lâm ôm hoa của khán giả tặng xuống sân khấu gặp Nhi, nụ cười cậu ấy vẫn như xưa vẫn răng khểnh lấp ló, như ngày đầu tiên Nhi bị cái vẻ ngoài của Lâm đánh gục. – Chúc mừng cậu đã trở về Việt Nam, mình mong ngày này lâu lắm rồi đấy. Lâm vòng tay qua ôm Nhi. Sống mũi cậu cọ vào gáy Nhi buồn buồn, mùi hương xưa cũ tỏa ra từ Lâm, dịu dàng quá đỗi. Bàn tay cả hai đan vào nhau.

[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng - Phần 2

Một buổi chiều cuối tháng Mười Một. Nhi ngồi ở Mộc. Cửa sổ mở, lộng gió. Sài Gòn của những ngày lâu lắm rồi, bắt đầu hiện về, từng chút một.

Nhi nhớ ngày cuối cùng rời Tokyo cũng là một buổi chiều như vầy. Nhìn qua cửa sổ máy bay, thành phố tiễn cô đi bằng những chùm hoa anh đào muốt trắng trải dài trên thảm cỏ trước công viên Thủ Đô. Chiều Tokyo dường như yên tĩnh, lặng lẽ vô ngần, không giống với những cơn nắng hanh hao, ồn ào khắp ngõ ngách Sài Gòn mà Nhi vừa trở lại. Công việc cộng với những mối quan hệ không tên khác đủ sức làm đầu óc Nhi quay cuồng, đủ để níu cô ra khỏi những cảm xúc mình từng có với Tokyo. Năm năm mà cứ như một cái chớp mắt, như sự đổi thay chóng vánh giữa ngày và đêm. Đúng là cuộc sống, đã có lần Nhi đổ lỗi cho cuộc sống, vì cơm áo gạo tiền, vì bận này, bận nọ mà lơ là với cảm xúc ngày cũ. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cuộc sống có những thứ ra đi thì cũng có những thứ quay về, ở lại, rồi nằm yên đó mãi mãi, để bắt chúng ta phải có quyền thương nhớ .Tất nhiên, thương hay nhớ là do mỗi người. Bởi kỷ niệm là ngày cũ, nếu không có những ngày cũ đó, chúng ta biết nhìn về đâu mỗi khi ngoảnh lại phía sau lưng mình.

Cứ thế, Nhi tiếp tục cuộc sống của mình giữa Sài Gòn vội vã này, dù chẳng có chút thời gian nào nghỉ ngơi nhưng cô vẫn không từ bỏ được thói quen đến Mộc mỗi tối thứ bảy, chỉ để ngồi một góc và lắng nghe một người hát.

Năm năm rồi, có vẻ như mọi thứ không thay đổi gì hết.

– Sau đây là bài hát một bạn trai gửi đến người bạn gái của mình ! – Tiếng MC ở Mộc vang lên. Một giọng ca ngọt ngào, da diết thể hiện ca khúc “Sau tất cả” của nhạc sĩ Khắc Hưng. Xin các bạn cho một tràng vỗ tay.

Nhi nhìn lên sân khấu, giai điệu nhẹ nhàng, du dương cũng không đủ át đi tiếng lòng cô lúc này. Giọng hát ngọt ngào quá, không lẫn vào đâu được, vẫn là cậu ấy – cảm xúc truyền tải qua giọng hát của Lâm như thấm vào lòng Nhi, chợt cô thấy nước mắt mình rớt xuống theo từng lời ca.

Sau tất cả mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi
Và ta lại gần nhau hơn nữa

Không biết có phải là sự tình cờ ngẫu nhiên không mà những ai hát bài này đều có chất giọng nhẹ nhàng, rất hay, tính luôn cả Lâm trong đó.

Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau.
Sau tất cả mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhòa
Và ta lại gần nhau hơn nữa.

Nhi im lặng rất lâu về cái cảm giác kỳ lạ vừa chạy nhanh qua trí óc mình. Là những hình ảnh cũ, Lâm vẫn đầy ắp trong nỗi nhớ của Nhi. Trong tình yêu người ta có rất nhiều phép thử, biết đâu Lâm cũng giống Nhi, cũng đang chờ đợi khoảnh khắc cho câu trả lời thật rõ ràng…

Kết thúc đêm diễn, Lâm ôm hoa của khán giả tặng xuống sân khấu gặp Nhi, nụ cười cậu ấy vẫn như xưa vẫn răng khểnh lấp ló, như ngày đầu tiên Nhi bị cái vẻ ngoài của Lâm đánh gục.

– Chúc mừng cậu đã trở về Việt Nam, mình mong ngày này lâu lắm rồi đấy.

Lâm vòng tay qua ôm Nhi. Sống mũi cậu cọ vào gáy Nhi buồn buồn, mùi hương xưa cũ tỏa ra từ Lâm, dịu dàng quá đỗi. Bàn tay cả hai đan vào nhau.

– Bài cậu hát lúc nãy cũng không tệ nhỉ ! – Nhi vô thức nói.

– Quá hay chứ ! – Lâm hồn nhiên đáp lời.

Giá mà Lâm có thể hiểu hết những năm tháng qua Nhi lúc nào cũng nhớ tới cậu… nhưng giờ chắc không cần phải nói ra, bởi nỗi nhớ của Lâm cũng không hề nhỏ và cậu ấy đã vượt qua tất thảy. Cậu ấy luôn tin sau tất cả mình lại trở về với nhau, sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay và sau tất cả mình lại chung lối đi.

Tôi nhớ ai đó đã từng nói. “Hạnh phúc là một hành trình, những người yêu nhau rồi sẽ trở về bên nhau, để nắm giữ điều quan trọng và đẹp đẽ nhất cuộc đời mình”.

[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng - Phần 2

Một tối mùa đông, Trà nhắn tin cho Nhi. Thật quá bất ngờ. Nhi không nghĩ Trà vẫn còn giữ số điện thoại của cô. “Ngày mai cậu rảnh không, gặp mình một chút nha”. Nhi đọc tin nhắn, rồi nhìn thật lâu vào bức ảnh duy nhất chụp chung với Trà hồi đó. Ký ức xô về từng hồi như sóng. Đã năm năm rồi, năm năm với nỗi nhớ thi thoảng về cô bạn cùng Club. Đằng sau sự mỏng manh và yếu ớt, đằng sau một đôi mắt buồn vô hạn không lẫn vào bất kỳ ai, đằng sau tất cả những gì mọi người nhìn thấy ở Trà, thì Nhi đã nhìn thấy một góc rất khác. Trà hiền lành, tốt bụng, vậy mà cũng có lúc bạn ấy bạo dạn trước Lâm, rồi trở nên lúng túng khi biết Lâm không thích mình. Lúc biết Lâm thích Nhi, Trà đã chọn cách im lặng. Có bao nhiêu lý do để buộc phải bôi xóa tình bạn này. Nhi cố nghĩ thật nhiều nhưng cũng không nghĩ ra được lý do nào. Cuộc sống mới không có những khoảng giao nhau, Nhi bặt tin Trà từ đó. Rồi hôm nay, tấm ảnh cũ buộc Nhi gặp lại Trà. Nhi từng nghĩ đó là cách số phận buộc cả hai phải như vậy. Hay chỉ đơn giản đó là sự vô tình để Nhi bất chợt nhận ra mọi thứ ngày xưa giờ đã trôi xa lắm rồi. Thời gian đủ dài để tất cả đều trưởng thành hơn, không yếu đuối trốn tránh số phận nữa.

Trà vẫn còn nhớ quán café yêu thích của cả hai. Dù có đi đâu thì Nhi cũng không quên được café bệt phố Hàn Thuyên, đó giống như một thú vui rất đỗi thân thương của người Sài Gòn nói chung, và Nhi, và Trà nói riêng, café bệt còn đặc biệt hơn bởi mình sẽ có cơ hội nhìn lại những gì mình đã bỏ quên, những gì giản dị nhỏ bé của cuộc sống, và tất nhiên ngồi bệt mới thấy hết sự gần gũi thân thương của những người lạ quen thuộc dành cho nhau.

– Cậu vẫn còn nhớ Lâm…

Trà ngồi tựa lưng vào gốc cây, im lặng một lúc, rồi lắc đầu.

– Mình không biết nữa. Mình thấy mọi thứ cứ nhàn nhạt sao đó.

– Đó là vì cậu chưa tìm được những điều khiến cậu thực sự yêu thích. Nếu tìm được, cảm giác của cậu đã khác đi rồi.

– Thật sao ?

– Thật ! – Nhi quay sang nhìn Trà, quả quyết. Khi cậu thích một ai đó nhiều đến mức, cậu cứ luôn suy nghĩ và sợ hãi việc mình có thể đánh mất họ, thì lúc đó mới chính là lúc cậu đã thật sự yêu một người, toàn tâm toàn ý.

– Ừ, chắc là vậy.

– Không phải chắc là vậy mà là chính xác 100% ! – Nhi múc một muỗng café sữa cho vào miệng, muỗng café trôi tuột qua cổ họng để lại dư vị mát mát, lành lạnh, rất đỗi ngọt ngào.

Còn Trà thì cười toe sau cả một ngày dài ủ rũ.

– Cảm ơn cậu nhiều thiệt là nhiều, nha !

– Khùng quá đi ! – Nhi cốc đầu Trà một cái. Chúng ta là bạn của nhau mà, có cần phải khách sáo vậy không.

Trà nở nụ cười sáng trong như lần đầu tiên Nhi nhìn thấy. Nụ cười đẹp đến nao lòng.

Hai cô gái nhỏ đã mượn sự xa cách, thời gian lẫn không gian, để gìn giữ mọi thứ. Và cho đến hôm nay chẳng có lý do gì để buộc phải bôi xóa tình bạn này.

Tối đó, Nhi cứ ngồi nhìn mãi bức ảnh duy nhất chụp chung với Trà, kiểu như đang dành thời gian hồi tưởng lại mọi thứ .Tay Nhi lướt nhẹ trên mái tóc Trà và đôi mắt xa xăm của cô bạn, chợt Nhi có cảm giác hình như mình đã từng bỏ quên tháng ngày nào đó, không hay biết, bỏ lỡ hết cả mọi thứ xung quanh, tình bạn, tình yêu… Dù vậy, sâu thẳm trong nỗi buồn dài đằng đẵng của Trà, không hiểu sao Nhi luôn nhìn thấy từ ánh mắt đó là một cảm giác ấm áp len lỏi, tuy mơ hồ nhưng là thật.

Nhi đã từng hỏi, tình bạn, tình yêu, thật ra nó khác nhau ở chỗ nào.

Phải chăng nó đều mang bóng dáng của những người ta yêu thương.

Bên cạnh đó, tình bạn sẽ bao la, vô định và rực sáng như một mùa hè, còn tình yêu sẽ tĩnh lặng, dịu dàng, đôi khi cuồng nhiệt, nông nổi nhưng nó luôn khiến chúng ta phải chìm đắm trong những cơn mê đến nghẹn nghào, hay có khi sẽ nhấn chìm mọi thứ xuống đáy vực sâu thăm thẳm, đôi lúc lại là một ngọn hải đăng rực sáng giữa biển khơi.

Nhưng cả tình bạn và tình yêu luôn nói với chúng ta một điều thật giản đơn, rằng. Hãy trân trọng, thời thanh xuân đã qua ấy.

“Lâm à, mọi chuyện giữa chúng ta thật giống như một cơn mơ phải không, mình sợ khi tỉnh dậy rồi, thì, những điều rực rỡ kia sẽ biến mất. Nhưng đi hết cả mùa nắm tay, những điều cứ ngỡ là mơ kia vẫn không thôi ám ảnh mình, đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ sẽ lại ùa về nguyên vẹn ở chính nơi mà nó bắt đầu mở ra.

Mình nhớ cậu. Nhớ cái cảm giác ngọt ngào ấm áp bởi những bản tình ca cậu hát đã theo mình suốt bốn năm ở Nhật.

Đã có một khoảng thời gian mình đi tìm những điều mới mẻ, đi tìm cái gọi là tự do, hạnh phúc cho cuộc đời này. Nhưng rồi, mình nhận ra, mình không thể quên được cậu, dù mình đã từng nghĩ sẽ thích một ai khác ngoài cậu, mà sao khó quá, những âm thanh ngày xưa cứ ào ạt chảy vào mình, đẹp đẽ và thiết tha như ánh sáng mặt trời.

Là một chất xúc tác lạ lùng nhưng chân thật nhất mà mình tìm thấy. Xin lỗi cậu nha vì mình đã không nhận ra điều này sớm hơn. Mình hứa với cậu sẽ tỏ ra yếu đuối một chút để biết là cậu cần thiết với mình thế nào…”

Nhi nhấn nút “send” cho tất cả những gì vừa viết. Đính kèm trong mail là bức ảnh “Mùa đông Sài Gòn” mà Nhi và Trà vừa mới chụp, dưới bức ảnh có lời nhắn của Trà để lại, ngắn ngủi “Cảm ơn cậu!”.

Và với tất cả tình cảm của mình, Nhi tin rồi Trà sẽ tìm thấy bạn đồng hành phù hợp, đi con đường Trà từng mong Lâm đi cùng.

Phong Lin – Girly.vn

IUH News

Bài liên quan

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *