[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng – Phần 1

 [Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng – Phần 1

Đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại, Nhi vẫn không thể tin được cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Lâm ở quán café Mộc. Nếu người cô gặp trước là Kashi thì sao nhỉ, chắc sẽ không có những bản tình ca đẹp đẽ của tuổi thanh xuân như bây giờ, và Nhi cũng sẽ không biết đến tình yêu là gì. Nếu được lựa chọn một lần nữa Nhi vẫn muốn chọn gặp Lâm trước. Nhưng thật lòng cô biết ơn Kashi…

[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng - Phần 1

Phần tiếp theo  của “Vì mùa đông không nắng, nên thành phố cô đơn”

Nhi lật giở những trang cuối cuốn sách “Totto-chan bên khung cửa sổ”. Đây là món quà sinh nhật Kashi tặng cô vào tháng trước. Nói một chút về Kashi, đó là một người bạn (à không, phải gọi đàn anh mới đúng) học trên Nhi một lớp và cùng trường ở đất nước hoa anh đào này. Những ngày tháng xa nhà cũng may có Kashi làm bạn khiến Nhi thấy lòng ấm áp hơn, nhưng họ cũng chỉ là những người bạn bình thường, không thể khác đi được.

Họ gặp nhau tình cờ trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa ở trường. Thấy gần gũi quen thân bởi nhiều điểm chung, rồi mến nhau, rồi kết bạn, chỉ đơn giản như vậy. Cho đến bây giờ Nhi vẫn chưa quên được Lâm, trước đây mọi thứ đến rất nhẹ nhàng nhưng khi buông tay cô mới nhận ra, thì ra mình đã yêu một người nhiều như vậy. Nhi đã giữ tình yêu ấy trong một khoảng lặng yên dài, không giận dỗi, không cãi nhau, nhưng nó đủ đầy xúc cảm khiến Nhi co thắt lại mỗi khi nghĩ về Lâm. Có lẽ vậy, không quá bình lặng, không quá sóng gió, tình yêu của Nhi và Lâm rất nhiều màu sắc và mùi vị. Kể cả vị chia xa. Thỉnh thoảng Nhi vẫn mơ thấy Lâm nói, nhẹ như gió“mùa đông nhớ và yêu nắng nhiều lắm…”. Một đời có yêu mấy người đi chăng nữa cũng không phải chuyện quá quan trọng, quan trọng là bản thân mình đang sống yêu thương, mỗi ngày đều yêu thương. Nghĩ vậy nên Nhi không thấy buồn, thực sự thì năm tháng tuổi trẻ ở đây đã từng đọng lại trong ký ức cô, với Kashi, với bốn mùa hoa anh đào ngọt ngào và đầy cảm xúc…

Lần đầu tiên, một nơi, không phải Việt Nam.

Ký túc xá nơi Nhi ở và nhà Kashi chỉ cách nhau một bến tàu điện ngầm, anh lại vừa khai trương quán café sách gần đó nên ngoài thời gian lên lớp Nhi hay ghé quán, như một kiểu xả stress, được nói chuyện cùng anh, phụ anh những việc linh tinh trong quán, Nhi thấy mình không còn bị lạc lõng giữa cái thành phố nhộn nhịp này nữa. Kashi thích mùa đông Tokyo, có lần anh đã nói với Nhi như thế. Mà cũng đúng. Nhi nhớ tháng mười đầu tiên của mình ở Tokyo, đọng lại trong tâm trí cô là những con đường ngập tràn xác lá vàng, những bông tuyết phủ dày lan ra cả lối đi. Bầu trời lúc đó nhuộm một màu trắng lãng đãng, Nhi chăm chú ngắm nhìn mà chẳng bao giờ thấy chán. Kashi nói những con đường ở đây rất giống với những con phố Sài Gòn, cũng có quán nhỏ, góc café, mọi người cũng hay uống café sữa vào buổi sáng và ăn vặt vào buổi tối. Những món ăn ngon nhất ở Tokyo và Sài Gòn đều nằm trên những con đường nhỏ xung quanh thành phố, đặc biệt người Sài Gòn rất thích ăn hủ tiếu gõ khi trời về khuya. Nhi ngạc nhiên vì Kashi là người Nhật mà lại hiểu rõ người Sài Gòn như vậy, hỏi ra mới biết trước đây anh từng sống ở Sài Gòn một năm. Một năm không ngắn, nhưng mãi đến bây giờ họ mới gặp nhau. Kashi nhìn Nhi mỉm cười.

– Biết đâu trước đây anh và em đã gặp nhau ở đâu đó rồi cũng nên, chẳng hạn như tình cờ ghé vào nhà sách, siêu thị, hay cũng có thể là cùng đi trên một chuyến xe bus chiều cuối tuần. Chỉ là lúc đó chúng ta hoàn toàn là những người xa lạ.

Kashi nói đúng. Chỉ là những người xa lạ. Sài Gòn mà, luôn như vậy, người người cứ đi ngang qua như chưa hề quen biết. Vì lẽ đó mà Nhi quyết định không xóa Sài Gòn ra khỏi ký ức.

Đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại, Nhi vẫn không thể tin được cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Lâm ở quán café Mộc. Nếu người cô gặp trước là Kashi thì sao nhỉ, chắc sẽ không có những bản tình ca đẹp đẽ của tuổi thanh xuân như bây giờ, và Nhi cũng sẽ không biết đến tình yêu là gì. Nếu được lựa chọn một lần nữa Nhi vẫn muốn chọn gặp Lâm trước. Nhưng thật lòng cô biết ơn Kashi. Trải qua bốn mùa hoa anh đào, thứ quý giá nhất Nhi nhận về là tình cảm của những con người xa lạ với nhau. Gắn bó với café sách một thời gian, Nhi phát hiện ra Kashi được rất nhiều cô gái mến mộ. Nhiều người đến đây uống café cốt chỉ để ngắm và bàn tán về anh, thậm chí có vài bạn sinh viên đến xin làm part-time chỉ vì “yêu anh từ cái nhìn đầu tiên” hơn là mục đích kiếm tiền tiêu vặt. Điều đó cũng dễ hiểu, vì Kashi hiền lành, có giọng nói ấm áp, có bờ vai vững chãi khiến ai đó bên cạnh đều cảm giác an toàn. Anh chưa bao giờ tức giận với bất kỳ ai, kể cả Nhi. Dù đôi lúc Nhi cũng vụng về, làm vỡ chiếc ly thủy tinh khi đang rửa hay tính nhầm tiền cho khách nhưng Kashi chẳng hề to tiếng với Nhi một câu nào, anh chỉ từ tốn bảo cô lần sau chú ý hơn. Chính những cử chỉ thân thuộc, gần gũi ấy của Kashi đã làm Nhi thấy mình tự tin lên rất nhiều, cô cũng học được một chút về sự khéo léo, tính kiên nhẫn và các kỹ năng vặt trong cuộc sống.

[Truyện ngắn] Mùa đông nhớ nắng - Phần 1

Kỳ thi tốt nghiệp gần kề. Trường tổ chức văn nghệ, Nhi được mời biểu diễn cùng với Kashi trong một tiết mục của anh, cả hai sẽ chơi bản “Nakanaide”, một bản tình ca của Nhật. Đây là lời đề nghị bất ngờ, khá thú vị. Dù Nhi chưa hiểu nhiều về âm nhạc Nhật Bản, nhưng nhờ có Kashi chỉ bảo và những người bạn của anh cổ vũ nhiệt tình, nên cả hai đã có một tiết mục thành công ngoài mong đợi.

Đêm đốt lửa trại, mặc cho mọi người nhảy múa, reo hò ầm ĩ. Nhi chọn một góc để ngồi, Kashi nhìn thấy cô cũng ngồi xuống một cách lặng lẽ.

– Sao em không vào chơi với mọi người?

– Em không thích chỗ ồn ào, anh cũng không thích sao!

– Ừ…! – Kashi nhìn Nhi, ánh mắt buồn da diết, mênh mông. Chợt anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai bé nhỏ của cô.

– Khi nào em về Việt Nam?

– Em định làm xong luận văn tốt nghiệp sẽ về. Mà về rồi chắc em sẽ nhớ anh lắm.

Một khoảng lặng xuất hiện trong tâm hồn cô gái Việt Nam nhỏ bé ấy, Nhi ngỡ như cảm giác ngày xưa, như hình ảnh của Lâm chạy ngang qua khiến tim cô đau nhói. Vì chính lúc này Nhi không biết mình phải nói gì với Kashi, có ai nói ra lời chia xa dễ dàng thế đâu. Thôi thì cứ để mọi chuyện tự nhiên vậy.

Một buổi chiều thứ sáu. Nhi nhớ rất rõ, hôm đó là ngày 30 tháng 3, Kashi rủ Nhi đi mua sách với anh. Cô đồng ý. Đi loanh quanh một hồi trong nhà sách to đùng, đọc những cái tên lạ hoắc, cuối cùng Nhi dừng lại bên dãy truyện văn học Nhật, toàn những tác phẩm của các tác giả nổi tiếng. Kashi rút ra cuốn “Totto-chan bên khung cửa sổ”, đưa lên trước mặt Nhi.

– Tặng em, sinh nhật vui vẻ.

Nhi ngạc nhiên.

– Ơ, sao anh biết hôm nay là sinh nhật em.

– Là bạn bè, biết một chút về nhau đâu có khó, với lại nếu em thật sự quan tâm một người tự khắc em sẽ biết về người đó thôi.

Dưới ánh nắng xiên qua ô cửa le lói chút sáng cuối ngày. Trên khuôn mặt Kashi, Nhi nhìn thấy đôi mắt anh thật buồn. Anh cười nhẹ rồi bảo. “Nhớ thì về, thương thì tìm, em à. Anh lúc nào cũng mong em hạnh phúc”. Lúc đó Nhi có cảm giác như trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác ấy thật không dễ chịu tí nào. Và bao nhiêu nỗi niềm với Kashi, Nhi chỉ biết cuộn tròn lại gói vào trong lòng, chẳng cách nào trải ra được… Có thể đến một lúc nào đó cô sẽ mở ra, nhớ về tháng ngày đã từng rất đẹp ấy. Cho dù Nhi có trở lại Nhật hay không thì cô cũng đã nắm giữ những điều quan trọng và đẹp đẽ nhất cuộc đời mình rồi.

Ba ngày, sau cái ngày sinh nhật Nhi năm đó. Cô quay lại hiệu sách, mua thêm một cuốn “Totto-chan bên khung cửa sổ” nữa. Cuốn Kashi tặng, Nhi gói bằng một lớp giấy kiếng rồi cất kỹ, còn cuốn Nhi mua cô viết ở bìa sau dòng chữ “Hẹn gặp lại, Tokyo”.

Tháng 4, xôn xao mùa hoa anh đào về. Những ngày này đi bất cứ thành phố nào ở Nhật, bạn cũng sẽ được ngắm màu hồng rực chói chang cả góc phố. Hoa theo gió bay là là trên mặt đất, hoa giăng mắc trên những tán cây, ngọn đồi. Và loài hoa ấy đã đi vào lòng Nhi một cách lặng lẽ, dịu êm như nắng, như gió, của một ngày mới đang hong khô những giọt mưa bụi mùa xuân. Cảm giác quá đỗi thanh bình. Nhi thích vẻ đẹp của hoa anh đào, đó là loài hoa cho tuổi thanh xuân, nó khiến Nhi muốn ngắm nhìn một cách đầy nâng niu trân trọng. Suốt mùa hoa anh đào nở Nhi ít gặp Kashi hơn, thời gian này anh đang bận rộn với nhiều dự án riêng, nhưng thỉnh thoảng cũng có nhắn tin hỏi thăm nhau. Một ngày trước khi về Việt Nam, Kashi rủ Nhi đi ăn kem, thưởng thức hết tất thảy những món ngon vật lạ ở đây rồi đi ngắm hoa anh đào dọc công viên thủ đô Tokyo, những cánh hoa tung bay trong gió tạo nên một khung cảnh đẹp lạ lùng. Đột nhiên anh nắm tay Nhi, thật chặt, trái tim Nhi như hẫng một nhịp, nụ cười ngày chia tay tưởng có thể thành hình nơi khóe miệng nay bỗng dưng không cười nổi. Nhi ôm những cảm xúc không lời mà đau đáu ấy, ra tận sân bay. Những kỷ niệm bỏ lại sau lưng rồi, mà đôi mắt vẫn đỏ hoe mỗi khi cô nhớ tới màu hoa anh đào rực rỡ và một người lạ quen thuộc vẫn theo cô trong suốt cả đoạn đường trở về nhà.

Nhi và Kashi không chụp chung bức hình nào cả, nhưng cô biết mình khó mà quên được anh, chàng trai vui tươi, luôn biết mở lòng với người lạ, mỉm cười với cuộc sống này. Anh chúc Nhi sẽ sớm gặp lại người cô yêu thương, và hãy trân trọng tình yêu ấy. Bởi lẽ cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy có một người để ta nhung nhớ và yêu thương.

(Còn tiếp)

Phong Lin – Girly.vn

 

IUH News

Bài liên quan

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *