Cô độc giữa trời đông…

 Cô độc giữa trời đông…

Trời trở lạnh, cơn gió đông se sắt làm lòng em thắt lại, mỗi nhịp đập là một nhịp đau. Không khí này dễ khiến người ta chạnh lòng buồn tủi, có lẽ với em tự lúc nào cô đơn thành người bạn tri kỉ…

Cô độc giữa trời đông...

Lang thang qua từng con phố nhỏ, từng nhà, từng hàng quán trang hoàng chuẩn bị cho mùa giáng sinh về, đón chào một cái tết sắp đến. Chợt giật mình thời gian trôi nhanh thật, sắp hết năm rồi, cũng vỏn vẹn một năm chúng ta chia tay nhau… Vết thương theo thời gian không xoá nhoà anh nhỉ! Em vẫn còn nhớ, chắc anh đã quên một người từng bên đời anh song hành, em cho phép bản thân mình nhớ, không ép bản thân mình quên, bởi em tin đến khi nhớ về anh, em chỉ còn nhớ về người em đã từng yêu sâu đậm, lướt qua đời em rồi rời xa không nói một lời, còn mọi thứ đã không còn quan trọng, nhớ đến khi không còn nhớ nữa sẽ quên thôi…

Một thời em chân thành, một thời em yêu cuồng say, say đắm, môt thời tuổi trẻ vì một người cam tâm tình nguyện, đã qua rồi một thời tuổi trẻ, em giờ chỉ im lặng trước cuộc đời, người ta bảo rằng khi đau thương quá nhiều sẽ có ai đó đến bên đời xoa dịu nỗi đau đó, riêng em thì không tin. Nói cách khác, em cô lập chính mình, em nghĩ mình đủ mạnh mẽ bước qua, khi đến đỉnh điểm, cảm giác trong em giờ chai sạn cả rồi, chẳng thiết tha một điều gì nữa cả.

Đông về, lạnh em tự mình mặc thêm áo ấm, nhắc mình giữ gìn sức khoẻ, cô đơn thì lang thang cafe ở góc quán quen, ngồi đó nhìn dòng người tay trong tay ngược xuôi, nghe giai điệu quen thuộc, một bài hát gắn liền với kỷ niệm về cuộc tình trong nhiều năm qua, cứ thế một mình đi qua ngày đông giá lạnh…  Cô đơn ngay cả phố phường đông đúc, cô đơn khi giữa dòng người thấy mình chẳng có nổi một bàn tay để nắm, một bờ vai để tựa vào, một người nguyện san sẻ buồn vui trong cuộc sống, lau đi giọt nước mắt mỗi khi em yếu lòng, em cần một người động viên, an ủi, chẳng cần nói gì, lặng lẽ bên em để em thấy mình không trơ trọi giữa bộn bề cuộc sống khắc nghiệt này…Những phút yếu lòng suy nghĩ ấy lại chợt hiện lên, dẫu một người con gái trông kiên cường, mạnh mẽ đến đâu vẫn không hề muốn gánh hết tất cả đau thương về mình, không hề muốn một mình đối diện tất cả, mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn đau.

Cơn gió lạnh đêm nay như cuốn phăng mọi suy nghĩ, chợt nhìn về hiện tại, hợn một năm qua cô độc cũng đã quen rồi, chẳng có ai bên cạnh cả…Và rồi dặn lòng những mùa đông năm sau cũng sẽ dài lê thê, cái lạnh se sắt tâm can như thế này…

Viết cho ngày đông lạnh giá.

An Nhiên – Girly.vn

 

IUH News

Bài liên quan

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *